Vợ Ngốc
Vợ Ngốc
Tác giả: A Bối
Thể loại: Ngôn Tình
Truyện này là truyện tình cảm của hai con người, hai mảnh ghép được chắp vá lại với nhau, anh là người đàn ông đã chịu tổn thương to lớn từ tình yêu đã qua, anh đem cả yêu thương lẫn bực dọc, ai oán đến với cô, cô gái thiện lương trong sáng.
Cô là cô gái đang độ tuổi đẹp như đóa hoa nở rộ, chỉ tiếc một điều ba mẹ cô mất sớm, và còn mang theo chứng tự kỷ đáng tội nghiệp. Cô ngốc ư ? Có lẽ là ngốc thật nhưng ngốc thì không thể hạnh phúc sao, không thể sống một cách vui vẻ, ấm êm sao? Ngốc thì không được mưu cầu tình yêu và thụ hưởng sự quan tâm ân cần ư ?
Anh chỉ vì đã bị tổn thương thì không được phép đi đến hạnh phúc ư? Vì đã từng thất vọng nên không được nuôi khát cầu hạnh phúc sao ? Không, không có gì có thể ngăn cản cô và anh cả, chỉ có điều liệu định mệnh họ có thực là của nhau. Mời bạn theo dõi truyện Vợ Ngốc
Chương 1: Cưới Vợ Gả Chồng
Ông Nhạc nhìn vợ mấy ngày nay vì chuyện tương lai của cháu mà già đi hơn mấy tuổi thấy thật đau lòng, aiz, ông cũng thức suy nghĩ cũng bà mấy đêm liền, người cũng thực mệt như vậy. Nhưng vì Tiểu Ân vàng bạc nhà ông, có làm gì hai ông bà cũng sẽ làm miễn cháu mình được bình an.
" Tôi gọi điện thoại cho ngài Frank bà thấy sao, tìm cho nó một người chồng nước ngoài cũng được,người bên này không được thì người nước ngoài? " ông thử hỏi bà
" không được , không được " ba nhăn mặt , " người nước ngoài họ sống không chung tình, họ thích họ lấy, họ không thích họ chia tay, đến lúc đó cháu gái ta càng khổ" bà lại mếu máo " lấy chồng nước ngoài sao tôi qua thăm nó đây?"
Ông liếc bà cảm thán, A Ngưu A Cẩu trong khu thì bà chê ngoại tình , Tiểu Ân ngu ngơ sẽ mất chồng , rồi ông bảo hay lấy tiền năm xưa cha Tiểu Ân để lại mua cho nó người chồng , bà lại càng không được, tiền bạc đâu mua được tình cảm, người ta cầm tiền đến lúc 2 ông bà ra đi thì là lúc người ta đuổi nó ra khỏi nhà chiếm hết tiền ,, bây giờ nhờ vả người đở đầu của con bé ông Frank , một người bên nội đang sống ở Pháp tìm giúp thì bà nói như thế . Dù vậy, không chờ bà phản đối ông cũng biết là ai cũng không được, ai có thể ở với một người vợ không biết gì được đây.
Ông nhìn ra trước cổng, nơi khóm trúc đang đung đưa theo gió chợt nhớ chuyện lúc nhỏ ông từng hái là trúc làm thuyền thả sông, dường như, dường như ....ông nhớ tới ai đó
" ngày mai tôi sẽ đi xa một chuyến , nhanh nhất cũng phải 4 ngày sau mới về, bà ở nhà lo cho Tiểu Ân" ông đột nhiên đứng dậy nghiêm túc tuyên bố một câu, rồi bỏ mặc ánh mắt tò mò của vợ mà bước vào phòng chuẩn bị đồ đạc
---
Ông bảo nhanh nhất 4 ngày sau là sẽ về nghĩa là có thể hơn 4 ngày mới về, hôm nay chính là ngày thứ 4 nhưng bà thật có chút mong ngóng, bà chẳng biết ông thần thần bí bí đi đâu nhưng nhất định là chuyện của Tiểu Ân, ôm cháu gái đang nhìn chằm chằm vào tivi trước mắt vào lòng bà chỉ biết thở dài ngậm ngùi. Tiểu Ân thì mặc kệ bà ôm, chỉ khẽ nghẹo đầu một chút để xem dễ dàng hơn thôi.
Bổng có tiếng cổng xê dịch, bà kinh hỉ chạy ra đón ông, ông đã về. Từ xa đã nhìn thấy một bóng dáng với nụ cười tươi rói, tim bà chợt đập mạnh hy vọng .
" Ông đã về, có chuyện gì làm ông vui thế" Đón lấy chiếc áo trên tay ông,bà hỏi gấp .
" Bà để tôi uống miếng nước, tôi có chuyện muốn nói với bà "
Uống xong nước, ông đi qua khẽ vuốt tóc Tiểu Ân, mũi hít hít hai cái mới quay lại bảo bà cũng ngồi xuống ghế .
" Tiểu Ân mới 18 tuổi, chúng ta tìm chồng cho nó thật hơi sớm,nhưng nếu được khi nào nên cưới khi ấy, lỡ đễ lâu lại mất duyên, tôi nó thế bà có thấy đúng không ?"
" ... đúng " bà nhìn ông ngơ ngác
" Bà sẽ không tiếc vì nó còn quá nhỏ chứ , 18 tuổi không nhỏ lắm nhưng cũng không lớn lắm?" Ông lại cố hỏi
" Nếu có người tốt có thể cưới nó, đó là hạnh phúc của nó, chúng ta muốn hay không cũng không được, Tiểu Ân nó có bệnh, có thể có người chăm sóc nó khi chúng ta không còn đã là phúc phận lắm rồi, tôi sẽ không... tiếc " bà mếu máo, dù nói không tiếc nhưng lòng tiếc thấy rõ.
Ông đau lòng nhìn vợ, nhắm mắt quyết định :" Được, bà chuẩn bị đi, 3 ngày nữa tôi và bà sẽ đưa Tiểu Ân đi lấy chồng"
--------
Thành phố A, một thành phố nhộn nhịp và phát triển bậc nhất của đất nước, ở đó có Diệp gia, một thế lực giàu có, tiền của không tính xuể . Diệp Hạo đang trên đường lái xe về nhà, không phải nhà anh đang ở hiện tại, mà nhà chính của Diệp gia, hôm nay ông nội gọi tất cả về nhà có chuyện để nói. Ông nội gọi tất cả, vậy là có chuyện lớn, người trong xe thể hiện tinh thần bất cần đời, không quan tâm sẽ là chuyện lớn gì, đánh tay lái tiếp tục đi tiếp.
Đại sảnh đã tập trung tất cả ngoài anh cả đang công tác nước ngoài không thể về bất thình lình được. Diệp Hạo bình thản bước vào, bình thản chào Diệp lão rồi ngồi xuống , còn ngoài ra đều thờ ơ với tất cả những người còn lại, ngay cả cô dâu mới đính hôn Chu Lệ Ngọc của cậu ba Diệp Bảo, đang ngồi bối rối cúi đầu. Người cha Diệp Thiên Minh cũng không bận tâm, mọi chuyện như đã quen thuộc nhưng bà Diệp thì khẽ hừ tỏ rõ bất mãn.
" Sao không đến sớm đế ăn cơm ?" Diệp lão nhíu mày trách cứ Diệp Hạo, mặc dù biết rõ nguyên nhân nhưng vẫn cố hỏi.
" Cháu đi ăn với bạn rồi ". Diệp Hạo cũng biết ông mình nghĩ gì nên qua loa cho xong chuyện
"Được rồi, vào chuyện chính, hôm nay không có Diệp Tề, nói cho nó sau. Thiên Minh, con còn nhớ chú Nhạc , bạn của ta ngày xưa hay không ? " Diệp lão nhìn con trai hỏi
" Chú Nhạc ... Nhạc Hựu Nghiêm? " Diệp Thiên Minh hỏi lại cha mình
" Đúng "
Một câu đúng của Diệp lão làm hai người bất ngờ, Diệp Thiên Minh và vợ mình, ông bất ngờ là vì Chú Nhạc ra đi mười mấy năm sao giờ lại trở về, năm đó ra đi trong thôn nhỏ cũng không ai biết đựơc tin tức liên lạc. Bà Diệp bất ngờ vì Chú Nhạc đó năm xưa là bạn thân chí cốt của cha chồng mình, hai nhà từng hẹn ước với nhau, nhưng cuối cùng chồng bà cưới bà, Diệp lão buồn phiền bắt hai vợ chồng ông bà về xin lỗi con gái chú Diệp, nhưng bà nhớ lúc đó cô con gái mới 18 tuổi, còn chê bai chồng bà già nữa cơ mà, hai nhà vui vẻ từ bỏ hôn ước, sao bây giờ cha mình lại nhắc đến.
Vẫn là Diệp Thiên Minh bỏ qua thắc mắc trong lòng trước để lên tiếng :" Sao cha nhắc đến chú Nhạc ?"
Diệp lão trầm mặc, đến nữa ngày mới nhàn nhạt lên tiếng," hai hôm trước lão Nhạc tới tìm ta" ông dừng lại , lại tiếp " Con nhớ năm xưa lúc ta dẫn con về xin lỗi, con đã có Diệp Tề rồi đúng không, lúc đó ta vì con không làm tròn hôn ước hai nhà, nhưng chuyện đó cả lão Nhac cũng không nhớ nên không trách, nhưng ta với Nhạc lão biết nhau từ lúc còn mặc tã, thân thiết như thế, con bé con lão Nhạc cũng đáng yêu, nên ta nghĩ rằng sau này con của cô bé đó cũng không tệ... lúc đó ta với lão Nhạc quyết tâm lần này nhất định có chết cũng phải để 2 đứa cháu 2 nhà cưới nhau ." Nói đến đây thì ngừng
Cuói cùng ai cũng hiểu Diệp lão ám chỉ điều gì. hôm nay họp lại chắc chắn là vì chuyện hôn nhân giữa 2 nhà, chẳng lẽ xa cách bao nhiêu năm chỉ tìm đến đề từ hôn nên lúc này chỉ có thể là tìm đến để kết hôn. Bà Diệp cố gắng nhớ lại lúc đó, đúng là lúc đó bà ngồi trong nhà nói chuyện với mẹ con cô Nhạc, thấy ngoài hiên 2 người lớn cùng Diệp Thiên Minh uống rượu hào hứng, thật ra chỉ có 2 lão là uống thôi, cũng chỉ có hai người đó tiếng lớn tiếng nhỏ, còn vỗ tay ăn thề nữa, thì ra là chuyện này, nhưng muốn kết hôn với con bà thì phải xem lại đã, nhà bà bây giờ tài lực không thiếu thứ gì, chồng bà được người người kính nể, hai con trai bà thì bao nhiêu tiểu thư mơ ước, chú Nhạc đó có là gì đi nữa có lẽ đến cũng là vì tiền bạc, đã xa cách bao năm còn tìm đến làm gì, nhưng không sao, còn nó ... bà nhàn nhạt liếc Diệp Hạo ... kết hôn với đứa con hoang đó bà không cản.
Diệp Hạo cảm nhận được ánh mắt bà Diệp, anh thờ ơ không lên tiếng. Diệp Bảo thì ôm eo cô vợ sắp cưới cười cười, hỏi Diệp lão " Vậy chú Nhạc , không, ông Nhạc , ông ấy đến để kết hôn, con gái ông ấy cũng có con gái để gả cho nhà ta "
"... Đúng " Diệp lão trầm mặc
Diệp Bảo không để ý đến tâm trạng Diệp lão, giỡn với ông " Vậy ông nội kêu con tới làm gì, con sắp lấy vợ, ông muốn con cưới thêm vợ hai sao? "
Một câu giỡn không đúng lúc làm khuôn mặt hai người biến sắc, Diệp Lệ Băng ngồi bên cạnh thì hốt hoảng, đầu càng cúi, nhìn qua tưởng như giả vợ giận vì bị đùa giỡn, bà Diệp biến sắc, miệng không kìm được quát con trai " Nói năng nhảm nhí "
Diệp Bảo cười hề hề xin lỗi mẹ mới làm bà bớt giận, Diệp Hạo ngồi bên chán đến muốn mọc nấm ở mông vẫn cứ im lặng, không lên tiếng, không quan tâm mọi chuyện.
Diệp lão cười nhạt nhìn sang bà Diệp , rồi nói " năm đó ta dẫn cả nhà về đó có Diệp Tề rồi, Diệp Tề lúc đó đã 6 tuổi, lão Nhạc nhìn thực thích thú ..." Ông chưa kịp nói hết thì bà Diệp vội cắt ngang " Cha, con xin lỗi vì đã cắt ngang nhưng cha biết tính Diệp Tề, nó là người không thể ép buộc được, với lại nhà chúng ta vẫn còn Diệp Hạo chưa có vợ..." bà chưa nói hết đã bị Diệp Thiên Minh liếc bà " Bà đừng ồn ào, cha tự biết phải làm gì "
Diệp lão nhìn con trai con dâu thở dài " Thiên Minh, năm đó con 10 tuổi, có nhớ trận bão lớn làm ta tan nát cơ nghiệp, Lúc đó ai cũng khó khăn lấy ai giúp ai được. Nhưng chú Nhạc con đem tất cả tiền bạc bao năm đi dạy của cả 2 vợ chồng cho ta mượn , tiền tuy không nhiều nhưng tình nghĩa đó mấy ai làm được. Lúc đó cũng chính là lúc Diệp gia chúng ta lớn mạnh.Nói cách khác thành công chúng ta có hôm nay không thiếu phần lão Nhạc, nợ tiền tài ít nhưng nợ ân nghĩa nhiều " ông dừng lại , liếc bà Diệp đang bối rối, ông quá hiểu người con dâu này " không nói nhiều nữa , nhà ta còn Diệp Tề và Diệp Hạo, ta sẽ hỏi từng người chuyện này , Diệp Tề không có ở đây ",ông quay sang Diệp Hạo đánh thẳng vào vấn đề " Diệp Hạo, con có đống ý kết hôn với cháu gái của lão Nhạc "
" Con sẽ cưới cô ấy "Diệp Hạo thong thả nhả từng chữ , đồng ý một cách lười nhác ,
Diệp lão cũng quyết định chớp nhoáng vấn đề" Được, ta quyết định chuyển 10% cổ phần ta đang có cho cháu gái của lão Nhạc, coi như trả nợ ân tình năm xưa, Thiên Minh, con hãy làm ngay cho ta , Diệp Hạo theo ông lên phòng, tất cả giải tán"
Lời nói vừa xong, ông xoay bước lên lầu, Diệp Hạo thong thả theo sau, Diệp Thiên có chút nhíu mày nhưng lại ngay lập tức giãn ra, xong cũng đứng lên để đi về phòng mình, chỉ còn lai bà Diệp đang sững sờ với quyết định của Diệp lão, nhưng nhận ra có phản đối cũng không được nên đành rủ mắt che dấu sự tức giận bước theo chồng. Diệp Bảo nhìn sự việc đột nhiên kết thúc thấy không còn gì thú vị liên ôm eo vợ rời đi, không mảy may để ý khuôn mặt cô vợ chưa cứơi đang che dấu sự hốt hoảng.
------------
" Hạo Nhi, con có thể từ chối " Diệp lão vừa ngồi xuống ghế đã hỏi ngay Diệp Hạo đứng trước mặt mình.
Anh mĩm cười, nụ cười thật lòng nhất từ lúc bước vào đây " Ông không muốn từ chối hôn ước, con lạ là người chắc chắn phải cưới cô ấy, sao con lại từ chối " , anh biết ông mình chắc chắn muốn hôn sự này, ông là người coi trọng tình nghĩa anh biết, ông cũng thừa biết con dâu ông, bà Diệp chắc chắn sẽ không cho con trai ruột của mình cưới một người khồng rõ thân thế, còn anh chỉ là đứa không liên quan, anh cưới bà chẳng quản. Lúc ông đặt vấn đề thì anh đã hiểu anh chỉ có thể cưới, không muốn cưới cũng phải cưới, anh không muốn làm trái lời ông, người đã mang anh về Diệp gia, người đã thừa nhận anh.
Diệp lão ngẩng đầu nhìn anh thật lâu, lại lắc đầu thở dài nói " Được , con đã biết vậy thì
ta an tâm rồi, ta chỉ sợ nguyên nhân là khác, cưới cháu gái lão Nhạc, tuy là ép buộc con, nhưng ta mong con đối xử tốt với nó "
Anh rủ mắt, im lặng , ông đang nghĩ anh vì chuyện Chu Lệ Băng sao,ha ha, anh cười mĩa mai, anh đúng là không quan trọng chuyện hôn nhân lần này, nhưng không liên quan đến người đó, chỉ là con người anh vốn dĩ như vậy, cưới cháu gái Nhạc gia hay cưới một cô gái nào đó cũng như nhau thôi, mọi thứ đến cứ đến, anh sẽ tiếp nhận nhưng không có nghĩa là anh quan tâm tới nó, anh muốn làm gì nó thì đó là quyền của anh. Anh nâng mắt , mĩm cười " Ông gọi riêng cháu không phải là để nói mỗi chuyện này "
Diệp lão cũng không giấu giếm nữa " Diệp Hạo, cháu gái lão Nhạc mắc chứng bệnh tự kỉ không thích nơi đông người, ta đã bàn với lão Nhạc 3 ngày sau sẽ gặp mặt nó, lão Nhạc mong con không làm lớn chuyện hôn lễ, chỉ đưa con bé vào nhà. Tóm lại, 3 ngày nữa, Tiểu Nhạc Nhi sẽ là vợ con"
Chương 2
" Thật là một đứa trẻ dễ thương " , " Thật là một đứa trẻ đáng yêu " , thím Trương cũng chẳng biết hôm nay mình đã cảm thán như thế này bao nhiêu lần rồi , mỗi lần nhìn thấy Nhạc Ân là bà lại không kìm được cảm xúc, phải cảm thán 1 câu mới thấy vừa lòng. Thím Trương nhẩm tính mình vào đây làm hôm nay đã tròn một tuần rồi, cũng đã ở cùng cô bé Tiểu Ân này được chừng đó ngày. Cũng giống như ông bà Nhạc, bà đã quen thuộc với những hành động của cô bé. Như hiện tại Tiểu Ân đang ngồi xem phim hoạt hình, đôi mắt to nhìn chằm chằm vào màn hình tivi dường như không thấy chớp. Thím Trương ngồi bên cạnh cứ chốc chốc lại nhìn cô gái nhỏ, bà đang chờ đợi, bây giờ gần 8h, sắp hết phim, Tiểu Ân sẽ đi ngủ, lúc đó bà cũng về nhà.
Ngày đó, như lời Diệp lão gia nói, cả nhà ông Nhạc có mặt tại thành phố A. Chính Diệp lão gia cho máy bay và xe riêng đi đón tận nơi gia đình bạn của mình, rồi lại đưa về Diệp gia nghĩ ngơi. Ngày hôm sau, cả nhà Diệp gia ngoại trừ Diệp Tề vẫn chưa về chính thức làm lễ thành hôn cho Diệp Hạo và Nhạc Ân. Lễ thành hôn kì lạ, không tổ chức, không bạn bè, chỉ có người trong nhà, thậm chí chỉ có chú rể và không có cô dâu. Nhạc Ân không muốn đến chỗ đông người, bà Nhạc đành phải luôn ở trong phòng với cháu. Vậy là cả nhà họ Diệp chính thức có thêm một thành viên mới. Cũng ngay hôm đó, Diệp lão nói Diệp Hạo từ lâu đã ở riêng, tính tình Nhạc Ân như vậy cũng nên ở riêng mới thích hợp, vậy là quyết định cho đôi vợ chồng mới cưới không cần về Diệp gia sống chung, hôm sau sẽ đưa Nhạc Ân về bên nhà Diệp Hạo sống. Diệp Hạo nhìn ông mình sắp đặt, nhìn tờ giấy kết hôn đỏ thắm trên bàn chỉ im lặng từ đầu đến cuối.
Lúc đưa Nhạc Ân đến nhà Diệp Hạo thì mới càng khâm phục Diệp lão thần thánh, không những tự làm giấy chứng nhận kết hôn, Diệp lão còn sai người bày trí lại nội thất trong nhà Diệp Hạo để phù hợp với cháu dâu của mình, nhất là căn phòng ngủ của hai người được trang trí không khác gì phòng ngủ của Nhạc Ân ở nhà cũ, Nhạc Ân có thói quen nhìn vào chiếc đồng hồ hình con gấu, rồi lại thích nằm trên giường nhìn những ngôi sao nhựa phản quang được bà Nhạc gắn lên, tất cả đều có, ngay cả cái tủ quần áo gỗ cũng được đặt làm giống như đúc khiến cho ông bà Nhạc cảm thán há hốc miệng. Bà Nhạc ngậm ngùi cảm động, thầm cảm ơn hàng trăm lần người bạn già của chồng mình, cũng làm cho bà bớt khóc thương cháu, tìm cách giúp đỡ Nhạc Ân quen với gia đình mới, quen với chồng mình, bà cảm thán, con gái trong nhà đã gả đi, từ nay đã là người nhà họ Diệp rồi.Người cháu rể này, đúng như lời chồng bà kể, lạnh lùng và hơi khó gần, nhưng quả thật bà phải tự nhận mình khá từ hào vì cháu rễ thật tuấn tú , không khỏi cảm thán thật xứng đôi với cô cháu gái dễ thương nhà mình.
Diệp Hạo không chỉ là tuấn tú như bà Nhạc nghĩ, chính Diệp lão từng nói với ông Nhạc Diệp Hạo không giống cha như Diệp Tề và Diệp Bảo, anh có nét đẹp của mẹ anh. Mũi cao thẳng, môi mỏng, nhất là đôi mắt đen sâu thẳm thẳm tuyệt đẹp. Diệp lão cũng cười cười đùa giỡn với bạn rằng nếu Diệp Hạo sinh ra làm con gái sẽ là một mỹ nhân đệ nhất đó khiến ông Nhạc cũng cười khổ theo.
Hôm sau thì thím Trương tới, lúc đó Nhạc Ân dường như đã quen ở nhà lạ, cho dù căn phòng ngủ rộng hơn trước rất nhiều, cái giường cũng rộng hơn nhiều, nhưng cái đồng hồ con gấu vẫn nằm đó cho cô nhìn giờ, Nhạc Ân cũng coi như yên ổn. Bà Nhạc hôm qua ngủ cùng cháu, lúc trước bà nghe lão Diệp nói với Diệp Hạo khoan đụng đến Nhạc Ân bà thấy thật ngại ngùng và bối rối trước cháu rể,nhưng việc bà bất ngờ là Diệp Hạo lại đồng ý, còn nói sẽ ngủ riêng, bà vừa thấy nhẹ lòng lại vừa thấy áy náy , nhẹ lòng là vì bà cũng chưa muốn cháu mình trải qua chuyện vợ chồng, Nhạc Ân nhà bà không giống những cô gái bình thường , nhưng lại thấy áy náy cháu bà như thế này thật không công bằng với Diệp Hạo. Thật nhanh sau đó bà quên mất phải áy náy, bà sắp phải xa cháu gái rồi, đứng ngoài cửa nhìn Nhạc Ân lần nữa, bà nuốt nước mắt đi tìm thím Trương noí chuyện.
Suốt một ngày chỉ dẫn lại nhờ vả đủ điều cho thím Trương, tối hôm đó Diệp lão đề nghị hai ông bà về nhà mình ở. Bà Diệp không muốn đi nhưng vẫn phải chấp nhận, bà phải để cháu quen với cuộc sống không có mình bên cạnh, muốn rời xa cháu phải làm liền từ bây giờ, nếu không mãi mãi khó mà dứt bỏ được. Điều bà không ngờ là hôm sau, Nhạc Ân vẫn bình thường, lúc bà đến đã thấy thím Trương đúng giờ cho Nhạc Ân ăn, mọi chuyện coi như đã an bài , ông Nhạc dứt khoát từ chối lời năn nỉ ở lại của bạn, ôm cháu gái một cái thật chặt, cuối cùng dắt bà Nhạc đang khóc lóc thảm thương về nhà. Đã đến lúc Nhạc Ân nhà ông phải trưởng thành rồi.
--------------------
Ông bà Nhạc từ chối đi máy bay của Diệp lão, khó khăn từ biệt người bạn già xong, ông bà được được ra ga tàu lửa. Lúc này trên tàu, bà Nhạc đang thẫn thờ buồn bã. Bà thấy nhớ Tiểu Ân nhà bà rồi, có lúc còn ân hận gả cháu đi, ba muốn trở lại ngày tháng ngôi nhà có ba người cùng sống. Chợt có tiếng ho khe khẽ làm bà giật mình, nhìn sang mới biết chồng bà đang ho, nhìn người chồng cũng đã gần 70 tuổi đang nằm ngủ, mái tóc gần như bạc trắng, mày nhíu lại khó khăn bà bỗng sững sờ . Bà đã không hề nhận ra rằng chồng mình đã vất vả suốt mấy ngày nay rồi, tất cả, đúng, tất cả không phải là vì tìm cho Tiểu Ân một người chồng,là để cho bà bớt muộn phiền lo lắng cho cháu hay sao, xa Tiểu Ân ông cũng khổ sở không kém bà cơ mà. Lát sau, người phụ nữ già nở một nụ cười thanh thản, lại khẽ đưa tay vuốt mi tâm nhíu chặt của người chồng, khẽ thì thào thật nhỏ : " Tiểu Ân, cháu gái yêu của bà, cháu sẽ hạnh phúc".
------------------------
Thím Trương cũng nào có quên được ngày chia ly của hai bà cháu nhà họ Nhạc, lúc đó bà đứng bên cạnh Tiểu Ân nhìn ông Nhạc kéo tay bà Nhạc đi ra xe mà nước mắt cũng rơi theo. Bà có thể hiểu nỗi lòng của bà Nhạc lúc này, nhìn qua cô cháu gái chỉ biết đứng đó, đôi mắt rủ xuống thờ ơ, bà lại càng thương xót hai bà cháu đáng thương. Lúc hai ông bà đã lên xe đi rồi, bà nhớ lời bà Nhạc, Nhạc Ân không thích đụng chạm da thịt , mới cầm ống tay áo dài dắt cô đi vào nhà. Nhưng lúc đó bà chợt nghe một tiếng nhỏ nhỏ, bà nghĩ mình nghe nhầm nhưng ngay lập tức quay đầu ngạc nhiên nhìn Tiểu Ân, có phải cô bé này nói, bà nghe rõ ràng cho dù cô nói rất nhỏ, rất khẽ, cô nói " Bà...."
Kể từ đó, ngày nào thím Trương cũng thính thoảng nói chuyện với Tiểu Ân, bà Nhạc có kể Diệp Ân không muốn nói, thế là bà buột miệng hỏi bà Nhạc đã nghe cô nói lần nào chưa, chỉ thấy người bà kia khổ sở ủ rũ không nói gì làm bà đoán là Tiểu Ân không biết nói, chỉ là bà Nhạc thương cháu mới nói cháu có thể nói mà không muốn nói. Nhưng hôm đó rõ ràng bà nghe thấy, điều đó làm bà dị thường kinh hỉ, ngày nào cũng chú ý chờ mong cô phát ra âm thanh gì đó, nhưng vẫn thất vọng nặng nề mà thôi.
Nhạc báo hiệu phim kết thúc, ngày nào Tiểu Ân cũng xem phim này nên bà không xem cũng biết điệu nhạc đó. Nhìn cô từ từ đứng dậy, lại từ từ đi đến tivi, lấy đìa phim ra, tắt tivi. Lại thong thả đi từng bước về phòng ngủ, bà cũng đứng dậy thu xếp ra về. Tiểu Ân 8h đã lên giường, nhưng không ngủ sớm, cô sẽ ngắm mấy ngôi sao trên nhà cho đến khi nào muốn ngủ.Thím Trương nhìn lại cửa phòng ngủ lần nữa, bật chiếc đèn ngủ trong phòng khách để tắt bóng đèn lớn, bà đóng cửa đi về nhà.
Thím Trương làm ở đây 7 ngày nhưng chỉ thấy Diệp Hạo 2 lần, 1 lần là lúc bà đến nhận việc, có ông bà Nhạc và cả Diệp lão cũng ở đó, và 1 lần là ngày hôm sau ông bà Nhạc về nhà, lúc đó chính Diệp Hạo là người xách hành lí ra xe cho ông bà của vợ mình, lúc ông bà Nhạc đi thì Diệp lão cũng căn dặn vài câu rồi đi, Diệp Hạo đã nói với bà là anh phải đi làm cả ngày nhờ bà chăm sóc Tiểu Ân. Thím Trương cũng chỉ là người giúp việc nên không dám quan tâm đến chuyện của nhà chủ, nhưng quả thật bà cũng cảm thấy có nhiều điều không đúng. Ví như, trong nhà không có ảnh cưới, ví như những ngày sau đó Diệp Hạo có về nhà ngủ nhưng lại đi sớm về khuya bà không một lần đụng mặt, lại ví như hai vợ chồng hai phòng, ... nghĩ đến cô gái nhỏ ngu ngơ Tiểu Ân,bà đoán đến chín phần là hôn lễ của 2 người Diệp lão bắt cháu mình cưới. Bà chẳng biết căn bệnh tự kỉ là thế nào, nhìn Tiểu Ân bị bệnh đó bà chỉ thấy cô hơi ngây ngô mà thôi , làm theo lời dặn của bà Nhạc thì mọi chuyện đều dễ dàng, cô còn dễ chăm sóc hơn cả người bình thường. Bước đi trên con đường nhỏ, nhìn vào từng ngôi nhà đang rộn ràng tiếng cười , bà thầm mong hạnh phúc cho cô gái nhỏ Tiểu Ân
--------------------------------
Diệp Hạo không ở nhà, mấy hôm nay văn phòng của anh nhận lời trang trí cho một cửa tiệm cafe sắp mở, đúng là anh không thế về nhà sớm được. Thời gian trang trí khá dài vì đây là một quán cafe khá lớn, nhưng hôm nay đã là ngày cuối cùng.
" Anh Diệp Hạo, ba em muốn mời các anh đi nhà hàng để cám ơn các anh đã giúp đỡ " một giọng nữ trong trẻo vang lên, mang theo vài phần tinh nghịch của một cô gái trẻ.
Diệp Hạo đang dọn dẹp cọ vẽ và thùng sơn ngẩng đầu nói với Tư Ưu, con gái của chủ quán " Cho anh chuyển lời cám ơn, nhưng hôm nay anh xin thất lễ trước không đi cùng mọi người , anh đã có hẹn " Xong liền cúi người tiếp tục dọn dẹp.
Tư Ưu nhìn ngừoi đàn ông trước mắt áo quần còn có vết sơn loang lổ cũng không làm giảm đi vẻ bề ngoài thu hút liền cắn răng nói, giọng nói đã pha chút thất vọng :" Nói sao anh cũng là thợ vẽ chính, đồng nghiệp của anh ai cũng đi cả mà, anh đi cùng cho vui, ngày mai anh cũng không còn làm .. ở đây nữa .." những lời cuối mang theo nuối tiếc, khuôn mặt khả ái, đôi mắt buồn bã thật khiến người khác không can tâm làm trái .
Diệp Hạo cũng thu dọn xong, vác túi đồ lên lưng, tay xách chiếc thùng sơn nhìn cô gái trước mắt , nhàn nhạt mở miệng " Để anh đi xin lỗi ba em ", nói xong liền đi thẳng để mặc cô gái đứng sau nhíu lông mày bất mãn.
Thành phố đã lên đèn rực rỡ , Diệp Hạo sau khi ghé về văn phòng để thay đồ liền rời đi. Chiếc xe hơi hòa vào dòng xe vẫn còn đông đúc đi về phía sôi động nhất của thành phố.
Trong một quán bar sang trọng , từ xa Diệp Hạo đã trông thấy Từ Gia Uy ngồi một mình. Từ Gia Uy cũng kịp nhìn thấy bạn mình đang đi lên, liền mĩm cười, Diệp Hạo chưa đi đến đã bị ném cho một thứ, chụp lại thì thấy đó là một gói thuốc hảo hạng.
Nhìn Diệp Hạo châm thuốc hút, Từ Gia Uy mới mở miệng, giọng điệu đùa giỡn quen thuộc " Diệp nhị thiếu gia thật khó gặp mặt, tôi hẹn với cậu lần thứ 101 mới được gặp cậu "
Diệp Hạo thong thả nhả khỏi thuốc, thong thả rót cho mình một ly rượu, cũng không quan tâm ly rượu đã cạn của bạn mình, từ từ uống, từ chối cho ý kiến. Dù đã quen thuộc nhưng một màn này cũng khiến cho Từ Gia Uy muốn nổi điên,gương mặt đẹp trai nhăn nhở dở khóc dở cười, cuối cùng tự rót rượu cho mình rồi nói " Hôm nay là ngày cuối cùng "
Lúc này Diệp Hạo mới mở miệng "Ừ , hôm nay tôi rãnh rỗi để chiều cậu "
" Vẽ trang trí mà ngày nào cũng làm tới hơn 10h, tôi không nghĩ cái văn phòng cậu làm ăn thế nào nữa, chẳng có công ty nào lại bắt nhân viên mình làm việc như thế " Từ Gia Uy tỏ vẻ bất mãn .
" Đó chỉ là một cái văn phòng nhỏ với 6 người , không phải là công ty, quan trọng hơn,nơi tôi làm khác những nơi khác , còn khác cái gì thì như cậu vừa nói " .. Từ Gia Uy nhìn bạn mà á khẩu, bạn mình không nói thì thôi, nói ra câu nào cũng làm anh không thể nói tiếp, đã hơn 1000 lần anh tự hỏi mình sao lại kết bạn với loại người này cơ chứ . Diệp Hạo nhàn nhã liếc người đang nhìn chằm chằm mình với vẻ mặt tự hỏi , không quá quan tâm tiếp túc uống rượu.
Từ Gia Uy đương nhiên biết văn phòng Diệp Hạo làm việc rất thất thường, có công việc là làm không ngừng nghĩ, không phân biệt thời gian như công ty bình thường. Anh cũng biết dạo gần đây văn phòng Diệp Hạo luôn có việc. Lâu lâu bạn mình mới có thời gian để cùng ngồi uống ly rượu nên anh phải biết trân quý.
Tiếng ca sĩ vang lên nhẹ nhàng, như nhớ ra điều gì, Từ Gia Uy rút ra một tấm vé đặt lên mặt bàn trước mặt bạn, cười thần bí. Nhưng không kịp đợi Diệp Hạo mở miệng đã nói một câu mang đậm mĩa mai " Tam thiếu gia Diệp gia thật tình cảm, đứng ra tổ chức triễn lãm tranh cho vợ chưa cưới, cậu nói xem nhà họa sĩ, tranh của Chu Lệ Băng có thể dùng để triển lãm được chưa " , trên bàn là tấm vé mời đến dự triển lãm tranh, người mời Diệp Bảo và Chu Lệ Băng,
Diệp Hạo nhìn tấm vé mời trên bàn, lại nhìn gương mặt đang chờ xem cuộc vui của bạn nhìn mình thấy thật tức cười,cầm lấy tấm vé mời xem xét, trong đôi mắt luôn thờ ơ có chút biến đổi.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian